Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

MỘT CHÚT HỒN THƠ

MỘT CHÚT HỒN THƠ


Mẹ dạy con bài học về màu
Bài đầu tiên chỉ có xanh và đỏ
Đỏ là hoa và xanh là cỏ
Sắc màu nào cũng rõ cũng tươi

Mắt ngây thơ, trong trẻo, yêu đời
Con chỉ thích những màu sặc sỡ
Áo con mặc cũng vàng hớn hở
Chạy trong nhà như một chú gà con…

Hôm nay con đã biết nhiều hơn
Con thích ngắm màu da trời xanh ngắt
Con bảo trên kia có nhiều mây trắng
Và lo lắng vô cùng khi thấy bóng mây đen

Trời tối rồi, con thủ thỉ: “Màu êm”:
Êm dịu trăng lên và rất nhiều sao sáng
Trời có sao con gọi “màu lấp lánh”
Trời không sao con biết nói “nhờ nhờ”

Mẹ gửi cầu vồng vào những giấc mơ
Nghe xôn xao tiếng cười con vui vẻ
Và sáng ra chờ con khoe với mẹ
Những cái tên kỳ lạ của từng màu!

Bài học về màu này mẹ sẽ nhớ rất lâu….




Đỉnh nối đỉnh dập dồn
Sẫm dần theo nắng rớt
Cả dãy Hoàng Liên Sơn
Núi thay màu từng phút.

Gác nhà giao tế cao
Dõi chừng về các rẻo
Lòng suối rừng xôn xao
Tiếng khèn lên vắt vẻo

Lại chuyển thành tím than
Núi đang màu cánh kiến
Khi tiếng người râm ran
Ba ngả đường vào huyện

Rũ bụi đèo quanh co
Ngựa thò phì hơi cám
Vành còn vướng gianh khô
Xe xếp đầy ngõ trạm.

Túi thêu nền vải chàm
Lủng lẳng bàn xà cột
Phong Thổ chiều cuối năm
Đảng viên về dự họp.

Núi nhoà vào bóng râm
Núi lẫn trong nền tối
Đèn sáng rực uỷ ban
Đêm mở màn đại hội.

Bàn định cư định canh
Bàn phân mùn, giống cấy
Một màu núi rất xanh
Trong mắt anh huyện uỷ.




“Người nay chẳng thấy trăng thời trước

Người trước, trăng nay soi đã từng

Người trước, người nay như nước chảy

Cùng xem trăng sáng đều thế đấy

Chỉ ước vui ca thưởng chén quỳnh

Be vàng, trăng sáng vào rọi mãi”.

(Tương Như dịch)

Tam Nguyên Yên Đổ cũng có nhiều câu thơ rất đậm đà ý vị nói về rượu:

“Khi vui chén rượu say không biết

Ngửa mặt lờ mờ ngọn núi xa”.

(Cáo quan về ở nhà)

“Em cũng chẳng no mà chẳng đói,

Thung thăng chiếc lá, rượi lưng bầu”.

(Lụt hỏi thăm bạn)

“Rượu ngon không có bạn hiền,

Không mua không phải không tiền không mua”…

Và còn có “Thu ẩm” – mùa thu uống rượu.

Cảm xúc !
Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến

Đây là quán tha hồ muôn khách đến
Đây là bình thu hợp trí muôn hương
Đây là vườn chim nhả hạt mười phương
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc

Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc
Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm
Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ

Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ
Nghìn trái tim mang trong một trái tim
Để hiểu vào giọng suối với lời chim
Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động

Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng
Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời
Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ

Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ
Mà vạn vật là muôn đá nam châm
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm
Sao lại trách người thơ tình lơi lả ?



Yêu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc vô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Xa cách
Có một bận em ngồi xa anh quá ,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn .
Em xích gần thêm một chút , anh hờn ,
em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa .

Anh sắp giận , em mỉm cười vội vã
đến kề anh và mơn trớn :" Em đây ! "
Anh vui liền , nhưng bỗng lại buồn ngay ,
vì anh nghĩ : thế vẫn còn xa lắm .


Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm !
Ôi trời xa , vầng trán của người yêu !
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
mà ta riết giữa đôi tay thất vọng .
Dầu tin tưởng chung một đời , một mộng ,
em là em ; anh vẫn cứ là anh .
Có thể nào qua Vạn lý trường thành
của hai vũ trụ chứa đầy bí mật .
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất ,
quá khứ anh , anh không nhắc cùng em .
_ Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm ,
ta chưa thấu , nữa là ai thấu rõ .
Kiếm mãi , nghi hoài , hay ghen bóng gió ,
anh muốn vào dò xét giấc em mơ ,
nhưng anh dấu em những mộng không ngờ ,
cũng như em dấu những điều quá thực ...

Hãy sát đôi đầu , hãy kề đôi ngực !
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài !
Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt !
Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng ;
Trong say sưa , anh sẽ bảo em rằng :
" Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm ! "


Yêu nhau từ một buổi chiều
Một chiều xuân đẹp có nhiều bướm hoa
Em là cả một bài thơ
Em là cả một nguồn mơ ái tình



Rừng hương hoa gấm mong manh
Trời mưa ngâu ngỏ ngại anh dặm buồn


Tiển anh một chén rượu tàn
Một bàn tay nắm một hàng lệ mau
Cuộc cờ thế sự binh đao
Phút giây tái ngộ ngàn sau biết còn


Hiu hắt lòng ta như thiếu nắng
Như những ngày những tháng không em


Nước non ngàn dặm đôi hàng lệ
Tâm sự năm canh một bóng đèn


Em đi dẫy núi nhìn ngây ngất
Đá cũng tình si nhớ gót son



Em đi rồi then khóa cả chiêm bao
Gầy vóc mộng gói tròn manh áo nhớ

Ý thu lạnh len vào trong gió
Lòng se lòng nỗi nhớ dâng lên
Chân trời cánh nhạn bóng chim
Lòng anh chỉ một bóng em hẹn chờ




Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Đã xô vào xin chớ ngược ra khơi


Nếm chua cay tấm lòng mới tỏ
Chua cay này há có vì ai
Vì chàng lệ thiếp nhỏ đôi
Vì chàng thân thiếp lẻ loi một bề

Mười năm chừng mới hôm nay
Hương trinh ngây ngất còn say đắm hồn
Còn nghe thơm nụ môi hôn
Còn nghe rung động lần hôn buổi đầu


Hôm nay có một nửa trăng thôi
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột
Gió làm nên tội buổi chia phôi


Tôi vẫn luân hồi muôn kiếp nhớ
Cho dẫu ngày mai ai lãng quên


Nhớ Mùa Thu Xưa

Giờ đây tưởng nhớ người xưa
Hồn đau lòng lạnh tâm tư lắng chìm
Trong tim còn một chút tình
Bởi chưng còn dấu vết hình cố nhân


Nụ Hôn Trinh Nguyên

Mắt em lấp lánh sao rơi
Môi em như đóa mộng đời ngất ngây
Hằn trên môi vị cay cay
Hồn anh ngơ ngẩn đắm say một đời

Buồn Đêm Mưa

Đêm đêm làm nhớ không gian
Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la
Tai nương nước giọt mái nhà
Nghe trời nặng nặng nghe ta buồn buồn

Nghe đi rời rạc trong hồn
Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi
Rơi rơi dìu dịu rơi rơi
Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ

Tương tư hướng lạc phương mờ
Trở nghiêng gối mộng hững hờ nằm nghe
Gió về lòng rộng không che
Hơi mây hiu hắt bốn bề tâm tư


Tay anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi

Này em ơi dòng sông bao giờ cạn
Mối tình ta có phai lạt không em
Ngẩng đầu lên ánh trăng vàng run rẩy
Đổ tràn lên mái tóc đẫm sương đêm
Qua kẽ lá kìa ngôi sao nhìn trộm
Hắn nhìn em say đắm gục vai anh

Bài Thơ Dang Dở

Bài thơ tình tôi bao lần định viết
Bụi phủ vàng trong góc tủ lặng yên
Tả tình yêu không dang dở ưu phiền
Nồng như mộng ấm như vòng tay khép

Tôi muốn viết một bài thơ thật đẹp
Cho cuộc tình duy nhất khó mà quên
Ðã bao lần tôi đặt bút viết tên
Thơ chưa vẹn tình tôi đà tan vở

Tôi đã viết bao bài thơ nức nở
Những cuộc tình đã lặng lẽ đi qua
Thơ của tôi cứ mãi ướt lệ nhòa
Còn tình đẹp thì hoài không thấy bóng

Tôi ngán lắm những vần thơ lạnh cóng
Những bài thơ không hơi nóng tình yêu
Những vần thơ diễn tả nổi cô liêu
Lệ đẫm ướt khóc những tình buồn bả

Ở ngoài kia người người đang hối hả
Ðiểm tô cho tình yêu thật trong đời
Nhìn lại lòng sao tôi vẫn chơi vơi
Bài thơ tình lại một lần xếp kỷ

Thất Tình Ca

Yêu em là chuyện tình cờ
Mất em thêm một tình cờ thứ hai
Cả ngày ngồi nhậu lai rai
Thấy ta xứng đáng được hai tình cờ...

Bao La Sầu

Nhớ em trong ánh trǎng mờ
Sóng cây gió gợn trời bao la sầu
Chim chi gọi mãi bên cầu
Phải chòm sao rụng trước lầu hở em
Lắng nghe trǎng giãi bên thềm
Lắng nghe trǎng giãi bên thềm ái ân

Đã Khuya Rồi

Hoa lan quên nở trên giàn
Nhớ ai em để tiếng đàn ngừng đưa
Tiếc gì em nửa đường tơ
Cho hoa quên nở trăng mờ quạnh soi
Chờ em đêm đã khuya rồi
Rộn ràng lá đổ vàng rơi đầy thềm

Đợi

Yêu với không yêu nói lúc đầu
Làm chi như thể phỉnh phờ nhau
Hôm ni hôm nớ mong rồi đợi
Trǎng nở đầy buồng người ở đâu

Khi Thu Rụng Lá

Em có bao giờ nói với anh
Những câu tình tứ thuở ngày xanh
Khi thu rụng lá bên hè vắng
Tiếng sáo ngân xa vẳng trước mành

Em có bao giờ nghĩ tới anh
Khi tay vin rũ lá trên cành
Cười chim cợt gió nào đâu biết
Chua chát lòng anh biết mấy tình

Lòng anh như nước hồ thu lạnh
Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyệt tà
Ngày tháng anh mong chầm chậm lại
Hững hờ em mặc tháng ngày qua

Mùa đông đến ở bên sông
Vội vã cô em đi lấy chồng
Em có biết chăng ngày hạ thắm
Tình anh lưu luyến một bên lòng

Khi Yêu

Không biết làm sao nói được nhiều
Như khi lòng chửa biết thương yêu
Khi yêu quên cả lời sǎn sóc
Nhìn lại nhìn nhau chiều lại chiều

Một Chút Tình

Chửa biết tên nàng biết tuổi nàng
Mà sầu trong dạ đã mang mang
Tình yêu như bóng trǎng hiu quạnh
Lạnh lẽo đêm trường giãi gió sương

Ta chỉ xin em một chút tình
Cho lòng thắm lại với ngày xanh
Sao em quên cả khi chào đón
Tình ái chiều xuân đến trước mành

Rộn rã cười vang một góc lầu
Ngây thơ em đã biết gì đâu
Đêm khuya trǎng động trong cây lá
Vò võ ta se mấy đoạn sầu

Lác đác ngày xuân rụng trước thềm
Lạnh lùng ta dõi bước chân em
Âm thầm ấp mối xa xa vọng
Đường thế đâu tìm bóng áo xiêm

Đợi đến luân hồi sẽ gặp nhau
Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau
Chờ anh dưới gốc sim già nhá
Em hái đưa anh đóa mộng đầu

Thú Đau Thương

Tình đã len trong màu nắng mới
Lòng anh buồn vời vợi em ơi
Niềm yêu rung động đôi môi
Tình đầy khôn lựa được lời thắm tươi

Đã héo lắm nụ cười trong mộng
Đã mờ mờ lắm bóng thân yêu
Đã lam tím cả cảnh chiều
Trong hồn lặng đã hiu hiu mộng tàn

Để chăn gối im nằm chỗ cũ
Hãy lịm người trong thú đau thương
Giờ đây ta đốt nén hương
Trên tay ta buộc giải tang cho tình

Trăng Lên

Vừng trăng lên mái tóc mây
Một hồn thu tạnh mơ say hương nồng
Mắt em là một dòng sông
Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em

Anh Hứa Đi Anh

Em đã yêu anh đến dại người
Lòng em ngày tháng dễ nào nguôi
Yêu anh trên hết tình yêu mến
Và sẽ yêu anh suốt một đời

Đêm Cuối Cùng

Hội làng mở giữa mùa thu
Giời cao gió cả giăng như ban ngày
Hội làng còn một đêm nay
Gặp em còn một lần này nữa thôi

Gửi Cố Nhân

Mưa dầm gió bấc cố nhân ơi
Áo rét nàng đan lỡ hẹn rồi
Sông lạnh khi nàng ra giũ lụa
Vớt giùm trong nước lấy hồn tôi

Lỡ Duyên

Pháo ơi đừng nổ rộn ràng
Đừng phô sắc thắm đừng làm ta say
Biết đâu chịu khổ thế này
Thà rằng đừng sống những ngày yêu đương

Rắc Bướm Lên Hoa

Ai đem rắc bướm lên hoa
Rắc bèo xuống giếng rắc ta vào nàng
Ai đem nhuộm lá cho vàng
Nhuộm đời cho bạc cho nàng phụ ta

Tương Tư

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người
Gió mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng

Xa Cách

Nhà em cách bốn quả đồi
Cách ba ngọn suối cách đôi cánh rừng
Nhà em xa cách quá chừng
Em van anh đấy anh đừng yêu em

Tình tôi mở giữa mùa thu
Tình em lẳng lặng kín như buồng tằm

Năm xưa đêm ấy giường này
Cắn răng nhắm mắt cau mày cực chưa
Thế là tàn một giấc mơ
Thế là cả một bài thơ não nùng

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Tôi buồn tự hỏi hay tôi yêu nàng

Lòng anh như hoa hướng dương
Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời

Tiếc thay chút nghĩa cũ càng
Dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng

Người quốc sắc kẻ thiên tài
Tình trong như đã mặt ngoài còn e

Sầu đong càng lắc càng đầy
Ba thu cộng lại một ngày dài ghê

Mành tương phân phất gió đàn
Hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình

Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi
Vừng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường

Từ phen đá biết tuổi vàng
Tình càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ
Sông Tương một dải nông sờ
Bên trông đầu nọ bên chờ cuối kia

Đến Chiều

Tôi yêu là bởi tôi yêu
Cầm tay cô hỏi nhiều điều làm chi
Khi yêu không đắn đo gì
Phân phô chừ biết nói vì cớ sao
Huống hồ yêu tự khi nào
Hôm qua lòng thấy ngọt ngào mới hay
Gạn gùng nông cạn phơi bày
Họa chăng có một điều này đơn sơ
Thuyền tình đã gặp người đưa
Giong khơi không lẽ đôi giờ rồi thôi
Tin nhau ai nói bằng lời
Và mai ai biết xa vời bao nhiêu
Một thương là sự đã liều
Thì theo cho đến xế chiều chứ sao

Tương Tư

Tôi đã gặp em từ bao giờ
Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
Kể từ gió thổi trong vừng tóc
Hay lúc thu về cánh nhạn kia...

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em dài anh chẳng thiết mùa xuân

Ðưa Em Tìm Ðộng Vàng

...Ngày xưa em chửa theo chồng
Mùa xuân em mặc áo hồng đào rơi
Mùa thu áo biếc da trời
Sang đông em lại đổi dời áo hoa

Đường về hái nụ mù sa
Đưa theo dài một nương cà tím thôi
Thôi thì em chẳng yêu tôi
Leo lên cành bưởi nhớ người rưng rưng

Sao em bước nhỏ ngập ngừng
Bên cầu sương rụng mấy từng mai mơ
Đêm về thắp nến làm thơ
Tiếng chân còn vọng nửa tờ thơ tôi...

...Áo em vạt tím ngàn sim
Nửa nao nức gọi nửa im lặng chờ
Yêu nhau từ độ bao giờ
Gặp đây giả bộ hững hờ khói bay

Tình cờ như núi gặp mây
Như sương đậu cánh hoa gầy tiêu dao
Tỉnh ra thì giấc chiêm bao
Chuyện mười năm cũ lại nao nao lòng...

Non cao những ngóng cùng trông
Suối khô dòng lệ chờ mong tháng ngày
Xương mai một nắm hao gầy
Tóc mây một mái đã đầy tuyết sương

Tống Biệt Hành

Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Nắng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong


Những phút ban đầu lưu luyến ấy
Nghìn năm chưa dễ đã ai quên

Mà trong em tình yêu này bất diệt
Như sao trời ngàn kiếp vẫn yêu trăng

Phố xưa nước mắt đong đầy
Đường Quy Nhơn đó giờ đây lạnh lùng
Em còn đếm bước cô đơn
Đêm khuya bóng nhỏ lối mòn chia ly

Nụ Hôn Đầu

Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
Vườn xanh cỏ biếc trưa vàng
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông

Trên môi ta vạn đóa hồng
Hôn em trời đất một lòng chứa chan
Tiếng cười đâu đó ròn tan
Nụ hôn ngày đó miên man một đời

Hôm nay chợt nhớ thương người
Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh
Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa

Xa nhau gió ít lạnh nhiều
Lửa khuya tàn chậm mưa chiều đổ nhanh

Đưa em về tôi chọn đường xa nhất
Đón em sang tôi lựa ngõ thật gần
Hoa cỏ lối vào như ngại gió
Nắng trên cành bóng rợp phủ đầy sân

Một trà một rượu một đàn bà
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta
Chừa được thứ nào hay thứ ấy
Có chăng chừa rượu với chừa trà

Anh sẽ trầm luân ngàn kiếp nhớ
Cho dẫu ngày mai em lãng quên

Em ơi lửa tắt bình khô rượu
Đời vắng em rồi say với ai

Cảm Xúc

Làm thi sĩ nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng và vơ vẫn cùng mây
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến...

Nằm Đêm Anh Cứ Thương Em

Nằm đêm anh cứ thương em
Rơi nghiêng nước mắt một bên gối nằm
Thế này cho hết trăm năm
Đến muôn năm vẫn âm thầm thương em

Vì Sao

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó đến hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhè gió hiu hiu

Yêu

Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết

Từ lúc yêu nhau hoa nở mãi
Trong vườn thơm ngát của hồn tôi

Tình yêu muôn thuở vẫn là hương
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường

Tương tư ăn phải miếng mồi
Đứng đi trong lửa nằm ngồi trong sương
Phải duyên phải lứa thì thương
Để chi đêm thẳm ngày trường hỡi em


Gọi nắng ru tình trong gió xuân
Cỏ cây khép nép cũng khoe mình
Anh nghe hương xuân tràn trong óc
Đặt ngọn bút hồng viết tình xuân

Mai khoe áo mới, trong nắng mai
Em khoa lunh linh mái tóc dài
Như dòng suối chảy cùng năm tháng
Anh nguyện chân tình sẽ không phai

Mùa xuân hương hoa ngát thế trần
Người người vui vẻ dạo phố xuân
Anh đi bên em lòng rạo rực
Muốn nói bao lời... lại phân vân


Đối XUân


Giá se lành lạnh xuyên mành
Sương mù phủ kín cả vành trăng thơ
Cỏ cây Ủ rủ trông chờ
Nắng hồng mùa tết để mơ trở mình

Mai buồn khép nép làm thinh
Nhìn trời u ấm một mình em mơ
chừng nào hết tuyết bây giờ
Để wear tank top khoe bờ vai xinh ...


Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.
Tên mình ai gọi sau vòm lá,
Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng bay đi cùng với gió,
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,
Thơ viết đôi dòng theo gió xa.

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay ?


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=16


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=80


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=281


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=633


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=19


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=256


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=1158


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=25


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=486


http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=12


Có con sẻ nâu giữa mùa thu nghiêng ngó
Nó không biết rằng anh đang quá nhớ em...
Ai bảo ngoài kia nắng cứ vàng như mật
Nói không yêu sao đành...

Hái một cành tigôn thắm đỏ
Nhặt một bông lau trắng ngần
Nhẹ nhàng gỡ một hạt cỏ may vụng dại



anh không là thánh thần
Nên có nhiều lầm lỗi
Dù đã bao lần kia
Bao lần anh sám hối

anh không là thánh thần
Mới nhiều phen nông nổi
Khi đã dấn thân yêu
Biết đâu mà lọc lõi!

anh không là thánh thần
Nên cứ hay hờn dỗi
anh những muốn được yêu
Bằng trái tim sôi nổi

anh không là thánh thần
Nên chẳng quen chờ đợi
Khao khát một tình yêu
Những điều chưa biết tới

Bởi điều chưa biết tới
anh không là thánh thần!
anh đi tìm bí ẩn
Giữa cuộc đời mông mênh.


Thơ

Con nước mơ màng mây vẩn vơ
Thì còn lão với một con đò
Còn tiền mua lấy vài chai rượu
Nhắp rượu xong rồi lão nói thơ

Linh đinh trời rộng sông dài
Đò ngang một chiếc lần hồi sớm trưa
Chiều rồi nghỉ một chuyến mưa
Nằm nghe lá rụng như mưa trên đò
Cơm ngày hai bữa cầu no
Dám đâu bàn chuyện cơ đồ viễn vông
Đời này có cũng như không
Sớm còn tối mặt bận lòng mà chi.
Còn nước còn non thì nơi bến cũ vẫn còn trơ một ông lão…

Tags: mộtchúthồnthơ



Friday 3 October 2008 - 09:03AM (ICT) Permanent Link | 0 Comments

Entry for 03 October 2008
Normal 0 MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman";}
MỘT CHÚT HỒN THƠ


Bằng lăng vẫn còn tím





Nếm trải đủ mùi mưa nắng
Màu hoa vẫn tím như mơ
Như thể bụi đường nắng lửa
Chưa qua nơi ấy bao giờ

Sau cơn mưa trời tĩnh lặng
Buông vài giọt tím bâng quơ
Lưu lại những gì đẹp nhất
Từ bao cay dắng đã trải qua

Vqắt cạn thân cành để tím
Một niềm khắc khoải đam mê
Hè mòn quả không kịp chín
Rụng rơi khi gió chuyển mùa

Vẫn không phai màu ước hẹn
Mùa sau vẫn tím thẫn thờ
Quả xanh mùa sau lại nhú
Như chưa từng héo bao giờ...

Gốc phượng kỉ niệm

Dưới gốc phuợng khắc ghi bao kỉ niệm
Ánh mắt trao e ấp thủa ban đầu
Nhành phuợng đỏ thắm hồng dòng lưu bút
Những tháng ngày ấm áp ta bên nhau

Dưới gốc phuợng vu vơ lời sỏi hát
Thảm cỏ xanh ngả tím duới nắng chiều
Anh lặng lẽ tìm dấu xưa xót lại
Viết bài thơ về ngày tháng năm nao

Dưới gốc phuợng kỉ niệm xưa mới mãi
Tuổi học trò đẹp mãi ở trong tim
Mái ngói đỏ bầy sẻ nâu ríu rít
Chốn bình yên nơi đó anh có em.





Một thời áo trắng và hoa

Một thời áo trắng yêu hoa cúc
Câu thơ em viết chỉ riêng mình
Và riêng ai đó thôi.... được đọc
Tiếng chim tròn như giọt mực xanh

Một thời áo trắng tay cầm hoa
Một thời mới đó thôi mà xa
Ai ném thư hồng qua cửa sổ
Gió đưa hương ý tứ qua nhà.

Hồn nhiên em cứ như chim ấy
Lá chanh thơm, thêm nước gội đầu
Người đứng bên đường như cây vậy
Mặc ngoài trời lắc thắc mưa ngâu.

Rồi một ngày kia thương thật thương
Rồi một ngày kia không bình thường
Ngước mắt một trời hoa đỏ lắm
Nhặt tiếng ve rón rén cổng trường.

Áo trắng ngây thơ... giờ kỉ niệm
Tiếng ve xưa ấy ngủ trên àn
Hoa cúc có nhờ hoa phượng đếm
Mỗi ngày thương nhớ lật thêm trang


Sầu đông ơi sầu đông
Loài hoa buồn tim tím
Nở âm thầm ngõ vắng
Cứ mỗi đêm hè về

Câu chuyện kể ngày xưa
Về Sầu đông xa lắm
Kể về một chú bé
Tha hương mãi nơi nào

Hè sang rồi thu tới
Cô bé đợi mỏi mòn
Gốc cây buồn không nói
Nở đầy hoa li ti

Hoa tim hoa tím ơi !
Câu chuyện buồn muôn thuở
Mùa đông về qua ngõ
Cô bé khóc một mình

Mùa đông lạnh lẽo qua
Như vô tình không biết
Hoa rụng đầy tím phớt
Trên áo người mỏng manh

Sầu Đông ơi Sầu Đông
Cành khẳng khiu u ám
Hoa cuối cùng rớt xuống
Còn lại gì trên cây?

Cứ mỗi mùa hè đến
Sầu Đông lại nở hoa
Nhưng đông sang lạnh giá
Sầu Đông bỗng hao gầy

Như tình yêu cũng vậy
Chờ đọi trong mỏi mòn
Đến khi người mới nói
Còn lai gì : hoang vu?


Hoa bất tử

Em đã đến, và em đi. Đành vậy!
Biết làm gì khi chẳng trọn vòng tay.
Hoa bất tử như tình anh bất tử.
Để ngàn năm thương mãi một chiều mưa


Ta gửi cho em mùa hoa Hà nội phố.
Khi tâm tư vọng nhớ cố hương xa.
Nhớ gió đong đưa ngọn trúc la đà.
Em hoan hỉ mân mê từng chiếc lá.

Ta nhớ em trong mùa hoa sữa trắng.
Tỏa hương thơm ta ngây ngất cỏi lòng.
Đôi ta như vui trong sắc tình nồng.
Ôi có phải tình là hoa với mộng.

Ta thương em trong một mùa thu vắng.
Lá thì thào văng rụng bước chân run.
Ta bên em, ôi! hai giấc mộng chung.
Trong ấy ta , em đó là tất cã.

Ta lại gửi em đêm trăng Hà nội.
Cho môi xinh em hé nụ cười tươi.
Ngàn sao kia như nhẫn nhục gọi mời.
Như thầm chúc cuộc tình đầy uỷ mị .


Em đã viết bài thơ tình "Hoa Sữa"
Anh hình dung mường tượng buổi vào đông
Hoa Sữa khoe muôn hương vị thơm nồng
Trời Hà Nội chắc là lành lạnh nhỉ

Đã lâu lắm anh đã rời phố thị
Không nhớ gì về hoa Sữa thân thương
Mọc bên hồ, mọc cạnh ở ngôi trường
Em mô tả tháng này thơm ngan ngát

Nhớ quê hương trên quãng đời phiêu bạt
Tìm cảnh quê trong nét chữ câu thơ
Nỗi tư hương mãi hiện hữu không mờ
Sầu cố quốc bước chân người viễn xứ

Gởi bài thơ thay cho lời tình tự
Bên Hồ Gươm, đêm Hà Nội mù xa
Trên cuộc đời thế giới rất bao la
Anh vẫn nhớ mảnh quê nghèo nhỏ bé


Dười màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng cho lòng ta yên.
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa.
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê của một thời thiếu nữ.
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót.
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say.
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.


Biết nói gì về hoa sữa đây em
Khi trái tim hai ta đã đong đầy kỷ niệm
Khoảng trời riêng tư mang nhiều niềm nuối tiếc
Mỗi độ đông về, năm tháng ngỡ xanh thêm

Biết nói gì về hoa sữa đây em
Khi hoa lãng tử đã rụng đầy vai áo
Lúc thơm thảo hoa đậu cùng thơm thảo
Lúc phù du hoa dứt áo phù du

Hoa sữa làm nên một nửa mùa thu
Là tinh tuý của gió mùa đông, nắng mùa xuân và mưa rào mùa hạ
Mỗi sáng dậy em thấy tình yêu bừng trên má
Chính là hương hoa sữa ghé thăm

Hương thơm níu lòng người đi xa
Mười năm trời thức trong tôi có mùi hương hoa sữa
Những bông hoa mang hình chớp lửa
Những cánh hoa trắng ngát lưng trời
..................................................

Tôi đã đi qua mười mùa hoa đào, hoa xoan, hoa bưởi
Tôi đã đi qua trăm loài hoa có tên và không tên
Chỉ có hoa sữa là hoa của tôi và em
Giờ hoa đã rụng đầy vai áo
Lúc thơm thảo hoa đậu cùng thơm thảo
Lúc phù du hoa dứt áo phù du
Trên vai tôi là một nửa mùa thu........


Thu tàn hoa sữa thôi rơi
Phố phường Hà Nội hết hương nồng nàn
Thu qua nhường bước đông sang
Gỡ len đan chiếc khăn mang tặng người
Đợi chờ đến hết năm trôi
Thu sau hoa sữa hương rơi theo mùa


Cũng như em, những bông hoa không hỏi
Những bông hoa chỉ nở để trả lời.
Có yêu không hoa không hề hỏi thế
Hoa chỉ đẹp vô cùng để rạng rỡ thôi.

Cũng như em, hoa đến kì tươi thắm
Chỉ như trêu như ghẹo thế thôi.
Sự có mặt đã là câu hỏi lớn
Hoa như em để rạo rực bao người.


12-12-2006 16:38

Em như đóa phong lan
Lung linh trong nắng sớm
Anh chỉ là cọng cỏ
Lặng lẽ ngắm nhìn em



Ngõ em về hoa giấy
Đỏ chói ngời nắng mưa
Con chuồn kim nấp lá
Ngủ quên gió sang mùa
Ngửa tay ra hứng gió
Bỗng nhận một cánh hoa
Mỏng manh như ánh mắt
Của một người rất xa
Mùa thầm thì qua ngõ
Vướng hương còn thơ ngây
Em một mình qua ngõ
Nắng đã trĩu vai gầy


Có một mùa hạ nồng nàn trên cánh bằng lăng
Cô bé ơi sao em vờ không thấy
Khi phượng vĩ bùng lên rực cháy
Hoa bằng lăng lặng lẽ tím trong chiều

Có kẻ giật mình như thể bắt đầu yêu
Sợ tuổi thơ vì sao xanh bay đi mất
Cái màu tím dâng lên từ lòng đất
Sao em cứ vô tình không biết đến chia tay

Chỉ tại bông hoa đầu tiên ấy tím say
Mà nỗi nhớ đầu tiên cứ tìm về cô bé
Mây hạ lang thang như bâng khuâng rất nhẹ
Muốn nói cùng em - đã tím - mắt chiều.




“Ở đâu năm cửa chàng ơi!.. Sông nào sáu khúc chảy xuôi một dòng.”

“Nước sông nào bên đục bên trong. Núi nào thắt cỏ bồng lại có Thánh sinh.”

“Ðền nào thiêng nhất xứ Thanh. Ở đâu mà lại có thành Tiên xây.”

“Ở đâu có chín tầng mây? Ở đâu lắm nước ở đâu nhiều vàng?”

“Chùa nào mà lại lắm hang? Ở đâu lắm gỗ thì chàng biết không?”

“Ai đi xin được túi đồng. Ở đâu lại có con sông Ngân Hà?”

“Nước nào dệt gấm thêu hoa? Ai sinh ra cửa ra nhà chàng ơi?”

“Kìa ai đội đá vá trời. Còn ai trị thủy cho đời an vui?”

“Em hỏi anh trong bấy nhiêu lời. Xin anh giảng rõ từng nơi từng người.”

Chàng bèn thủng thẳng đối đáp lại như sau:

“Thành Hà Nội năm cửa nàng ơi. Sông Lục Ðầu sáu khúc nước xuôi một dòng.”

“Nước sông Thương bên đục bên trong. Núi Tản thắt cỏ bồng lại có Thánh sinh.”

“Ðền Sòng thiêng nhất xứ Thanh. Ở trên tỉnh Lạng có thành Tiên xây.”

“Trên Trời có chín tầng mây. Dưới sông lắm nước, mỏ nay nhiều vàng.”

“Chùa Hương Tích lại lắm hang. Trên rừng lắm gỗ thì nàng biết không?”

“Ông Khổng Minh không xin được túi đồng. Trên Trời lại có con sông Ngân Hà.”

“Nước Tàu dệt gấm thêu hoa. Ông Hữu Lão sinh ra cửa ra nhà nàng ơi.”

“Bà Nữ Oa đội đá vá Trời. Vua Ðại Vũ trị thủy cho đời an vui.”

“Em hỏi anh trong bấy nhiêu lời. Anh đã kể rõ từng nơi từng người.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét